Chị gái dâm đãng mê con chim của tôi mất rồi

Thật thì Diệu Thanh, người chị tàn tật của Phương, chưa hẳn đã hoàn toàn tàn phế. « Anh ơi, đừng bỏ em mà, mặc kệ con đĩ chó đó đi… »
« Ừ, anh không bỏ Thanh đâu. Lãm tiếp tục cười nhẹ nhàng giểu cợt – không sao, cho phép anh… đo thử… xem có phải là áo của cưng không nhé ? Phương rón rén ghé tai vào bức vách gỗ. Chàng đau điếng, loạng choạng mất mấy giây, đủ thời gian cho cô bé chạy thoát lên nhà trên. Cứ sau mỗi giờ học, cô gái tàn tật lại có vẻ yêu đời hơn, mắt sáng môi hồng hơn. Hắn mang cô bé từ sàn nước đi thẳng lên nhà trong. Thôi chết rồi ! Diệu Phương giật nẩy người, la lên một tiếng « ái» rồi sụm chân như muốn xỉu. Khi những giọt nước tiểu cuối cùng vừa lóng lánh nhểu ra khỏi cái khe nhỏ xíu… một bàn tay lạ đã luồn từ bên dưới mông Phương lên, bóp nhẹ âm hộ ẩm ướt của cô bé. Bị một tai nạn xe đò trên tuyến đường SG-Long Xuyên cách đây năm năm cắt cụt hai bàn chân, Thanh vẫn cố gắng sống và làm việc gần như một cô gái bình thường. … xin thầy tha cho em… đừng làm như thế… »
« Đừng làm như thế… thì làm như thế nào ? Bài học « Yêu » thay cho bài Anh văn đã bắt đầu. Sự đụng chạm giữa hai bộ phận nam nữ chẳng khác gì một cú chạm điện cao thế. Cưng đẹp quá, Thanh ơi !