Cô em nữ sinh cứng đầu bị anh trai trừng phạt bằng cu bự

Lê Cường thầm khen ngợi sự chu đáo và nhanh trí của Ngân Sương trong tình huống này. Lê Cường vội ôm lấy Ngọc Cúc đưa lên bờ, nàng trông thảm hại hơn cả lúc vừa được cứu khỏi biệt thự. Ngọc Cúc đau quá, nàng cứ chạy trong bóng đêm kia, người vẫn lạnh và ướt đẫm, rồi nàng thấy mình bị té vào một vũng nước, va đập vào một cái gì đó thật cứng, nàng khóc, khóc lớn hơn nhưng chẳng ai nghe. Chợt có những tiếng cười dâm dục làm nàng giật mình, và những bàn tay thò ra từ trong bóng tối, những bàn tay cứ cấu nhéo và vỗ vào người nàng. Bỗng Ngọc Cúc thấy hạ bộ mình đau nhói và đẫm máu nàng sợ hãi nhìn lại mình thì nhơ nhớp tinh dịch đàn ông, nàng thấy mình dơ bẩn qúa, tự gớm ghiếc bản thân mình. Trong cơn miên man nàng vẫn rất đẹp, giống như một thiên thần, nhưng cái Lê Cường quan tâm hiện giờ là tính mạng cả hai. Lê Cường cảm thấy mình đã có được chút hy vọng và cả sự may mắn. Rõ ràng tạo hóa đã ưu ái cho nàng và Ngân Sương những vẻ đẹp rất khác biệt. Trong giây phút sinh tử, Lê Cường chỉ nhìn thấy một màu đen như mực rồi một khuôn mặt hiện ra, đó là khuôn mặt của Ba Phát lúc hắn sắp chết. Chợt nàng nhìn thấy một người đàn ông từ từ tiến tới, hắn có một thân hình to lớn, nụ cười tươi và khuôn mặt phong trần, hắn ôm nàng vào lòng, chợt Ngọc Cúc cảm thấy ấm áp, người này rất quen nhưng nàng không nhớ nổi tên hắn, dù vậy cảm giác hắn