Rủ 2 anh người yêu cũ chơi tập thể rồi thi nhau bắn tinh đầy bím chả biết của ai

Cuộc sống của họ trôi qua đều đặn – Hoàng đi làm từ sáng, tối về kể chuyện công trường, giọng hào hứng: “Hôm nay anh giám sát xong cái cầu, mệt nhưng vui lắm, vợ ơi,” rồi ôm Thư cười ấm áp. Không, nghĩ thôi cũng không được, mình phải quên Nam đi.”
Gió thu vẫn thổi qua khe cửa, mang theo mùi bánh mì thoảng nhẹ, Thư đứng dậy, bước vào bếp, tay run run pha sữa cho con, nước nóng bắn ra tay làm cô giật mình, “Mình phải dừng, phải dừng thôi, không thể để anh ấy buồn,” cô lẩm bẩm, nhưng sâu thẳm trong lòng, cái thèm khát ấy chưa bao giờ tắt, nó âm ỉ cháy, như ngọn gió thu se lạnh, nhẹ nhàng nhưng đủ làm cô run rẩy. Sau lần đó, Thư biết Nam cố tình thao túng cô, nhưng khoái cảm quá mạnh, cô không dừng được. Lần đầu tiên, phòng khám vắng tanh, chỉ có Thư và Nam trong căn phòng nhỏ, mùi thuốc sát trùng thoảng lên từ bàn khám, ánh đèn trắng lạnh lẽo chiếu lên tường. Ánh nắng nhạt nhòa xuyên qua tán cây ven đường, chiếu lên bức tường gạch cũ kỹ loang lổ rêu xanh, vẽ nên một khung cảnh yên bình nhưng thoáng chút uể oải của mùa thu. Thư nhắn lại, “Dạ… anh Nam… em bận chăm con, em khỏe, cảm ơn anh hỏi thăm,” ngón tay run run gõ từng chữ, lòng cô giằng xé…
“Không được gặp anh ta, chồng yêu thương mình, mình không thể tiếp tục với anh Nam, nhưng…”
Tay siết chặt điện thoại đến trắng khớp, lồn ướt át dưới lớp quần lửng, hơi thở dồn dập, ngực phập phồng như muốn xé áo.